Nguyễn Thông
Báo chí mấy tuần nay bận bịu chuyện thông
tin về họp quốc hội, về vụ tham nhũng cộm tại Vinalines, về lạm phát
giảm phát… toàn chuyện lớn, dường như quên hay ít để ý một chuyện tưởng
chừng nhỏ nhưng thực chất còn lớn hơn nhiều điều: Tàu cá của ngư dân
Việt Nam ra vùng biển khu vực đảo Hoàng Sa đánh bắt bị tàu hải giám, hải
quân Trung Quốc xua đuổi, bắt bớ, ngược đãi, giam tàu giam người; tài
sản, số phận sống chết không biết thế nào. Ngư dân đang chới với, kêu
gọi, cầu cứu chính quyền giúp đỡ. Vụ mới nhất là tàu cá của ông Nguyễn
Thành Nhất (xã Bình Châu, H.Bình Sơn, Quảng Ngãi) bị tàu Trung Quốc rượt
đuổi, bắt ngay tại vùng biển Hoàng Sa ngày 16.5, đến nay chúng vẫn cầm
giữ tàu, không chịu trả.
Hoàng Sa, về
bản chất, thuộc chủ quyền thiêng liêng bất di bất dịch của Việt Nam. Đó
là điều không thể tranh cãi. Còn trên thực tế, hiện toàn bộ quần đảo
Hoàng Sa do Trung Quốc chiếm đóng, sau cuộc cưỡng chiếm phi pháp phi
nhân của nhà cầm quyền Trung Quốc năm 1974. Việt Nam có bằng chứng lịch
sử, còn Trung Quốc tạm có vật chất biển đảo cụ thể. Hai bên tranh qua
cãi lại, chỉ riêng ngư dân Việt Nam chịu thiệt.
Ngày 14.5, Cục ngư chính Trung Quốc ngỗ
ngược ban bố lệnh cấm đánh bắt cá trên biển Đông. Năm nào họ cũng cấm,
năm nào người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam cũng lên tiếng phản đối,
rằng “Việt Nam có đầy đủ bằng chứng và cơ sở pháp lý về chủ quyền đối
với quần đảo Hoàng Sa, lệnh cấm là vô giá trị”. Đồng thời với sự khẳng
định hùng hồn đanh thép ấy là việc động viên ngư dân Việt tiếp tục ra
Hoàng Sa đánh bắt hải sản, vừa làm kinh tế, vừa thành cột mốc sống khẳng
định chủ quyền trên biển. Chỉ tiếc rằng lời động viên ấy chưa kèm theo
sự đảm bảo hữu hiệu. Bất chấp sự phản đối của ta, nhà cầm quyền Trung
Quốc vẫn ngang ngược xua đuổi tàu Việt Nam, tịch thu ngư cụ, bắt bớ ngư
dân Việt Nam.
Đã là ngư dân thì phải ra biển để mưu sinh. Họ đánh bắt cá trước hết vì cuộc sống của mình và gia đình
mình, sau nữa là những điều khác. Nếu đã
khẳng định vùng biển khu vực quần đảo Hoàng Sa thuộc chủ quyền Việt Nam
và động viên họ ra đó hành nghề thì nhà nước cần có kế hoạch, lực lượng
bảo vệ ngư dân mình. Biển Hoàng Sa cực kỳ nguy hiểm, nguy cơ tai họa do
Trung Quốc gây ra lớn gấp trăm lần thiên tai, đừng chỉ đẩy bà con ra
khơi rồi bỏ mặc, giống như đem con bỏ chợ.
Nếu đã xác định mỗi ngư dân Việt là cột
mốc chủ quyền sống trên biển đảo Hoàng Sa thì nhà nước phải có trách
nhiệm trong những việc cụ thể. Tạo điều kiện cho bà con vay vốn lãi suất
ưu đãi để đóng tàu, mua sắm ngư cụ, xăng dầu… là đương nhiên, nhưng
ngay cả trường hợp tàu bè, ngư cụ của họ bị Trung Quốc tịch thu, rồi đẩy
họ về tay không thì nhà nước cũng cần có sự hỗ trợ kịp thời: hoặc giúp
dân đòi lại tài sản, hoặc chia sẻ, gánh một phần thiệt hại với dân. Khi
dân đã có trách nhiệm với đất nước thì nhà nước cũng cần tỏ trách nhiệm
với dân, đừng nên chỉ từ một phía. Ngoài ra, các cơ quan có trách nhiệm
của Việt Nam, nhất là Bộ Ngoại giao, cần hành động rốt ráo, khẩn trương
khi xảy ra vụ việc, không chỉ bảo vệ tính mạng, tài sản của ngư dân mà
còn sớm đưa người dân từ nơi bị giam giữ trái phép trở về, đừng nên để
chậm trễ, kéo dài như nhiều trường hợp vừa rồi.
Theo PGS Trần Ngọc Vương, không nên lợi
dụng nhu cầu sinh tồn của ngư dân (về thì đâm đầu vào đâu – tình huống
điển hình mà chị Dậu lâm phải) để hô hào suông; nhất thiết chính quyền
phải có những chính sách và biện pháp gì đó lúc này để ít ra là hỗ trợ
cho họ có hiệu quả.
Thời gian gần đây, chính quyền tổ chức
nhiều đoàn quân dân chính đảng từ các cơ quan, đoàn thể, địa phương liên
tục đi thăm hỏi, động viên cán bộ chiến sĩ làm nhiệm vụ ở Trường Sa, ở
các giàn DK, đem đến cho anh em nhiều giá trị vật chất và tinh thần. Với
người lính giữ biển đảo, sự ủng hộ bao nhiêu cũng không đủ so với những
hy sinh, đóng góp của anh em. Nhưng còn những người lính không mặc áo
lính ngày đêm bám biển cùng cả nước bảo vệ chủ quyền, liệu chúng ta đã
quan tâm đầy đủ chưa? Trong lúc quần đảo Hoàng Sa chưa thực sự thuộc lại
quyền kiểm soát của nhà nước Việt Nam thì có thể coi bà con là những
người dân binh Việt ở Hoàng Sa hiện thời. Không phải ai khác, chính ngư
dân là những người xác nhận, chứng minh cụ thể chủ quyền thiêng liêng
của Việt Nam lúc này. Họ là những “nghĩa sĩ Cần Giuộc” trên biển. Không
cần phải tổ chức đoàn này đoàn nọ đi thăm hỏi, ủy lạo họ, bởi vì hình
thức như thế chỉ mang tính nhất thời, không bền vững, mà hãy giao cho
các chính quyền địa phương nhiệm vụ chăm sóc, đảm bảo tối đa nhất cuộc
sống của ngư dân và gia đình những người đánh bắt hải sản trên biển
Hoàng Sa.
Hậu phương có vững vàng, dân binh mới có thể yên tâm nơi đầu sóng ngọn gió.
Nguồn: Nguyễn Thông Blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét